Những người khuyết tật, thường xuyên phải đối mặt với những bậc thang cao chót vót như những rào cản không thể vượt qua mỗi khi muốn vào nhà thờ. Nhiều nhà thờ với kiến trúc hiện đại, dù đẹp đến nao lòng nhưng lại không có lối đi dành riêng cho xe lăn. Đôi khi, chỉ để tham dự một buổi lễ, họ phải phụ thuộc hoàn toàn vào sự giúp đỡ của người khác để được “khiêng” qua những bậc thang ấy. Nhưng, điều đó liệu có thực sự cần thiết trong xã hội mà chúng ta đang hướng tới sự phát triển bình đẳng và toàn diện? Họ sẽ vào nhà thờ bằng cách nào nếu chỉ có mình họ?
Giáo huấn xã hội của Giáo hội nhắc đến nguyên tắc công ích như là một nguyên tắc nền tảng để xây dựng xã hội. Công ích là “toàn bộ những điều kiện của đời sống xã hội cho phép những tập thể, và các phần tử riêng rẽ của tập thể, có thể đạt tới sự hoàn hảo của mình một cách đầy đủ và dễ dàng hơn.” Nhưng liệu chúng ta có thực sự tạo điều kiện cho tất cả mọi người, bất kể khả năng di chuyển, có thể tiếp cận những không gian tâm linh này không?
Có bao nhiêu nhà thờ đã thực sự quan tâm đến việc khảo sát nhu cầu của cộng đồng người khuyết tật?
Trong một xã hội mà chúng ta không ngừng nỗ lực xóa bỏ rào cản vật lý và tâm lý, không khó để nhận ra rằng, việc làm cho nhà thờ trở nên dễ tiếp cận hơn không chỉ là một bước tiến về mặt kiến trúc mà còn là một tuyên bố mạnh mẽ về sự cởi mở và bình đẳng. Điều này không chỉ giúp những người khuyết tật có thể tự mình đến nhà thờ, mà còn giúp họ cảm thấy được chào đón và trân trọng như bất kỳ ai khác.
Cuối cùng, câu hỏi “Nếu người khuyết tật muốn vào nhà thờ, họ đi lối nào?” không chỉ là một thách thức về mặt vật lý mà còn là một câu hỏi về lòng nhân ái và sự tiến bộ của chúng ta như một cộng đồng. Hy vọng rằng, trong tương lai không xa, câu trả lời cho câu hỏi này sẽ không còn là những bậc thang cao ngất mà là một lối mở rộng rãi, chào đón tất cả mọi người bước vào.
Nguồn: phailamgi.com