Giáo họ Bôn H’muk thuộc Giáo xứ Phú Túc, xã Chứ Ngọc, Huyện Krông Pa, Gia Lai là một trong những Giáo họ cuối cùng của Giáo phận Kon Tum. Nằm gần quốc lộ 25 trên đường huyết mạch từ Tuy Hòa đi ngược lên Gia Lai khoảng 70km, từ Thị trấn Phú Túc xuống khoảng 8km. Tuy là Giáo họ nhưng các buôn làng trực thuộc khá đông: Bôn H’muk, Bôn Jrét, Bôn Chư Ung, Bôn Sai, Bôn Blé và một số làng khác (thuộc Giáo phận Qui Nhơn). Số giáo dân người Jrai theo con số thống kê từ năm 2021 là 1.400 người, hiện tại con số người Jrai theo Đạo chắc chắn đã vượt qua con số này!
Nói dài dòng như vậy thực chất là để nói chuyện về việc tổ chức Trung Thu năm nay. Nhóm Gió Nam gồm các bạn trẻ nhiệt huyết, cùng một số cộng tác viên; Dự tập Dòng Chúa Cứu Thế Mai Thôn, cùng một số ân nhân đã chọn Bôn H’muk là điểm tới để chia sẻ yêu thương cho mùa trung thu 2024. Những tấm lòng rộng lượng của anh chị em xa gần để gom góp được 200 phần quà cho người nghèo, 1.600 phần quà cho các em thiếu nhi Jrai. Đêm tổ chức văn nghệ trung thu diễn ra vào tối thứ bảy ngày 14/09 được thời tiết ủng hộ, nhất là sự nhiệt tình tham gia với các tiết mục đặc sắc của các em thiếu nhi, Giáo lý viên Giáo họ Bôn H’muk. Trước đó, vào lúc 17g00 đã diễn ra Thánh lễ Trung Thu với sự chủ tế của Cha Bart. Nguyễn Đức Thịnh, đồng tế có hai Cha Giuse Nguyễn Văn Vượng và Anphongsô Trần Ngọc Hướng. Từ đầu lễ, Cha Bartôlômêô đã nhấn mạnh việc cầu nguyện, đặt tay cho tất cả các em thiếu nhi Jrai, đồng thời cũng cầu nguyện cho anh chị em, các em thiếu nhi ở miền Bắc đã và đang chịu thiệt hại không chỉ về của cải vật chất, nhưng cả nhân mạng trong đợt bão Yagi vừa qua. Đêm văn nghệ được tổ chức sau đó đã diễn ra tốt đẹp, các phần quà được chia sẻ trong tình yêu thương và niềm vui!
Sớm hôm sau, sau Thánh lễ Chúa Nhật, mọi người ăn sáng và chia nhau đi thăm các gia đình nghèo trong các buôn làng. Các bạn giới trẻ, các bạn dự tập, quý ân nhân và cộng tác viên rất cần “nhìn thấy tận mắt, chạm bằng tay, cảm nhận bằng trái tim” những anh chị em đồng Đạo người Jrai của mình. Trên vùng đất nắng nóng nổi tiếng Krông Pa, được bồi đắp phần lớn từ giòng sông Pa nổi tiếng khắp vùng Tây Nguyên, những ngọn núi phủ thấp thoáng một màu xanh; khung cảnh nghe như có vẻ rất thơ mộng, nhưng không che khuất được nỗi cơ cực của anh chị em người Jrai. Đất cát trắng bạc màu là đặc trưng của vùng; món bò một nắng nức tiếng chỉ được nếm trong các bữa tiệc lớn, lại càng hiếm với các gia đình nghèo. Chút cá khô, măng, lá mì, cơm… mới là thực phẩm chính thức của nhiều người, nhiều gia đình trong các buôn làng.
Ngày hôm ấy, bầu trời thật xanh và trong, những làn gió tung tăng trên các cây hoa dại bên đường và như muốn trêu đùa chúng tôi. Tây Nguyên vào mùa mưa, những cây mì (sắn), bắp… chỉ chờ có thế để vươn lên xanh mơn mởn. Người Jrai và cả người Kinh làm rẫy thấy trời xầm xì, thấy mưa là vui lắm vì không đủ sức và nhiều khi cũng không có nước để tưới, đành chấp nhận để nó chết nếu trời nắng hạn. Từng nhóm tới các gia đình, hỏi thăm, động viên, chia sẻ và nhất là cầu nguyện cho gia đình họ, nhân thể học được gì thì học từ văn hóa truyền thống của người Jrai. Trên các bàn thờ đơn sơ, Thánh Giá, Đức Mẹ, Thánh Giuse, tượng Gia đình thánh gia, những câu lời Chúa có khi bị ám khói và màng nhện giăng ngang; nhưng ở đó vẫn chứa đựng một niềm tin son sắt. Ở vùng sâu, vùng xa không chỉ về mặt địa lý nhưng còn “xa” cả về sự chăm sóc mục vụ cơ bản của Hội Thánh. ĐTC Phanxicô đã nói: “Hội Thánh “đi ra” là một cộng đoàn các môn đệ truyền giáo đi bước trước, dấn thân và nâng đỡ, sinh hoa trái và vui mừng. Một cộng đoàn loan báo Tin Mừng biết rằng Chúa đã có sáng kiến, Ngài đã yêu chúng ta trước (x. Ga 4:19), và vì thế chúng ta có thể dấn bước, mạnh dạn có sáng kiến, đến với người khác, tìm kiếm những người sa ngã, đứng ở các ngả đường để đón mời những người bị gạt ra bên lề.” (Tông huấn Niềm Vui Tin Mừng số 24). Những anh chị em Jrai ở đây được Chúa thương cho biết Chúa, nhờ đó mà anh chị em nên can đảm và tự tin hơn trong cuộc sống. Biết mình không còn nhỏ bé, bơ vơ lạc lõng, bị bỏ rơi giữa những làn sóng của sự phát triển của xã hội hiện đại; biết mình còn thuộc về những gì lớn lao hơn trong nhiệm thể của Chúa Kitô. Còn chúng tôi, tưởng đến để cho “cho đi” nhưng thực ra lại “nhận lại” nhiều hơn. Nhận lại tình cảm, sự nồng hậu và nhiệt tình; nhận lại ánh sáng của lòng tin trong hoàn cảnh khó khăn, vất vả; nhận lại một trải nghiệm khó quên giữa một vùng đất của Tây Nguyên đầy nắng gió! Không biết có phải sáng kiến của chúng tôi hay không, nhưng có lẽ đó là sáng kiến của Chúa, sự thúc đẩy của Chúa Thánh Thần để chúng tôi có thể tới đây, ở đây với anh chị em Jrai. Dù ít ngày, ít giờ nhưng cũng đủ để lắng đọng trong tâm hồn một tình cảm mến thương, một sự chia sẻ trong đời sống đức tin, một trăn trở với anh chị em Jrai.
Ra khỏi bản thân, ra khỏi những gì thân quen để đi, để dấn bước trên con đường Chúa mời gọi. Đến để sống, để kinh nghiệm về một tình yêu thương lớn lao mà Chúa ban cho mọi người, trong đó có rất nhiều người chưa biết Chúa. Vâng, phải có cái gì để cho đi, nhưng đừng sợ, vì Chúa sẽ ban lại nhiều hơn gấp bội phần. Những khuôn mặt hôm đầu tiên có vẻ xa lạ, nhưng hai ngày sau lại thành thân thương khi bịn rịn chia tay ra về. Trong Chúa mọi sự đều có thể cho những kẻ tin và thực sự anh chị em người Jrai đã sống như thế!
Lm. Anphongsô Trần Ngọc Hướng, DCCT
(Đồng hành cùng các nhóm thăm gia đình; Phú Túc 17/09/2024)